Chợt con để ý đến một chị tay dắt người mẹ già đến các quầy vải. Đến mỗi quầy hàng, chị lại âu yếm hỏi mẹ: “Cái này đẹp nè, mẹ thích không?”. Mẹ chị chỉ cười hoặc trả lời: “Thôi con à, mắc lắm”. Chị mỉm cười: “Không mắc đâu mẹ”. Rồi chị quay sang bảo cô nhân viên bán hàng: “Cái này khổ bao nhiêu hả em? 1,2 m à? Em cắt cho chị 3 m…”. Cứ vậy, chị lại đưa mẹ sang quầy vải khác. Chẳng biết từ lúc nào, con đã lò dò theo hai mẹ con chị. Chỉ duy nhất một lần, con thấy mẹ chị chỉ vào một tấm vải gấm màu xanh và nói: “Cái này đẹp nè con”. Ngay lập tức, chị bảo cô nhân viên cắt cho 3 m… Tổng cộng có đến 8 xấp vải được xếp trên bàn trước mặt cô nhân viên thu ngân. Con không kìm được nên bảo chị: “Chị mua cho mẹ nhiều quá. Mẹ chị thật hạnh phúc”. Chị nhìn con, cười thật hiền: “Chị mua đồ Tết cho mẹ vì sợ chờ đến Tết sẽ khó tìm được chỗ may ưng ý”.
Cả ngày hôm đó con cứ nhớ mãi hình bóng hai mẹ con chị. Rồi con nhớ đến mẹ, nhớ đến những chiếc áo bạc màu đầy những miếng vá trên vai của mẹ. Dường như mẹ chưa bao giờ có một chiếc áo đẹp. Mẹ ơi, con sẽ học thật giỏi để sau này có một công việc thật tốt. Con mong đến một ngày sẽ được đưa mẹ đi sắm những chiếc áo thật đẹp…
Thụy Vân
Theo nld.com.vn