Hồi mới lớn, tôi thích những người con gái lớn tuổi hơn tôi mà bụi bụi. Ngày đó, với mấy người quen mà tôi gọi chị xưng em là tôi mê sạch trọi. Tôi cứ mê say mà không giải thích được vì sao hồi đó cái chị A, chị B hay mặc quần jeans bạc màu, sờn rách với mớ tóc dài rối tung, khuôn mặt không thèm son phấn hấp dẫn mình dữ vậy. Rồi trưởng thành hơn, tôi bỗng thích mấy cô bé dịu dàng, yếu đuối. Tôi luôn bị mấy người kiểu này hấp dẫn. Tôi kêu họ bằng nhỏ này, nhỏ kia và nhỏ nào tôi cũng đắm đuối. Tôi không hiểu vì sao cái cô bé hàng xóm ưa nhõng nhẽo, gầy như que củi đó lại có thể khiến mình “lên bờ xuống ruộng” tới vậy? Không bao giờ tôi giải mã được sức hấp dẫn của các cô ấy suốt một chặng yêu, cho tới hồi hết yêu thì đành thôi vậy.
![]() |
Bước sang tuổi 40 và giờ cũng đi qua tuổi 55, 56. Tôi bỗng tìm thấy nơi những người phụ nữ ít nói, lặng lẽ những nét đẹp chín muồi. Và mình luôn bị sự đằm thắm của họ cuốn hút. Cũng có khi mình bị lừa vì họ “già nghề, diễn giỏi”. Nhưng, nếu như một ai đó không có sẵn sự sâu sắc và phong phú của nội tâm thì dù đóng kịch khéo tới đâu cũng có lúc bị lộ. Những tinh tế thật sự, những xúc cảm chân thành, rốt lại vẫn cứ cuốn hút mình. Vẫn luôn đẩy mình xích lại gần hơn những phụ nữ như vậy. Cứ luôn muốn được cận kề. Mình luôn bị mấy người dạng đó hút hồn. Không hiểu sao khi ngắm nhìn họ, ngồi lại với họ hay chuyện trò cùng họ mình lại thấy được sẻ chia, đồng cảm. Mỗi người trầm lặng một nỗi đau nào đó trong hôn nhân. Một sự buồn khổ nào đó về đường con cái, về gánh nặng gia đình, công việc… Họ cứ muốn bưng bít, giấu diếm những nỗi lòng của họ mà mình thích được khơi gợi, nhưng lại không cần họ phải kể ra.
![]() |
Ảnh minh họa: GettyImages.com
Mới đây, đọc tạp bút “Khi con nhìn xuống” của nhà văn Dạ Ngân, tôi mới biết tạng người như vậy được xếp vào loại “khổ kín”. Thì ra lâu nay mình bị týp người này quyến rũ. Thì ra, lâu nay mấy người “khổ kín” có hấp lực ghê gớm với mình. Mê người “khổ kín”, nhưng chịu, tôi không thể giải mã được vì sao…
Đỗ Nguyễn
(theo phunuonline)