ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits: 1,691,379,848
Stories: 8,402,467
Profile image
1
0
Tác giả: clbhongoccan2013
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước: 1
24h trước: 1
Tổng số: 185
VĂn HÓa VĂn NghỆ (21)
Tuesday, September 17, 2013 5:27
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Logo tam su 2

Hng Le Huu An 2VIẾT TIẾP CHUYỆN
“LAN VÀ CON GÁI”

Nguyễn Việt,

Dạo nầy tao hơi bận. Mà thiệt!  Mỗi ngày tao đều bận. Cả tuần, 7 ngày tao đều bận. Rồi cả tháng, cả năm cũng vậy. Tao không có chút dư thời giờ nào đễ bia bọt, tám chuyện như tụi bây bên quê nhà đâu. Mà dường như quanh tao, dân HO già đều vậy. Trừ những bạn già đã hưu trí… Do vậy mà, mặc dù khá ngứa ngái mấy ngón tay trên bàn phím, nhưng tao không thể viết gì được tuy tâm tư ngập tràn những chuyện xưa,tích cũ.

Như đâu hai tuần trước, khi đọc mấy bài viết của bạn Đệ bạn Việt Bùi và vài tay khác về trường tiểu học Chi Lăng với cây điệp gì gì đó, tao mót viết thêm dữ lắm. Nhưng tao cứ tự khất hẹn mình hoài. Thôi để khi nào rỗi cái đã. Nhưng biết khi nào rảnh đây ?…

Tr tre em 10Chuyện về trường Chi Lăng thì tao có cả khối !… Như mầy biết rồi. Từ nhà tao đi bộ bằng đường cái quan ra tới trường nầy, mất khoảng chưa tới mười phút. Còn đi đường tắt trong xóm, chỉ mất khoảng năm phút không hơn. Tuy chỉ học có hai niên khóa ở  đó (1955 ,1956) cho lớp Năm với cô Xuyến già & lớp Tư với thầy Bảo bụng phệ, nhưng tao vẫn tiếp tục có mặt trong trường nầy trong vài năm tuổi trẻ sau đó vì nhiều dzụ dziệc, kể cả ngày Chúa nhựt lẫn ngày thường…

Cho nên tao thuộc nằm lòng từng lớp học, từng lỗ… chui hàng rào phía bên đường Nguyễn Duy gần nhà thầy Giám học Vũ Đức Thịnh sau nầy, vô sân sau của trường để đá banh với đám bạn nhóc tì trong xóm. Còn ngày thường à ? Tao phụ với bà ngoại tao bán gánh hàng chè ngay dưới gốc cây điệp lớn nhứt  trong sân trường phía trước, bên gốc phải từ ngoài cổng chánh đi vô. Chỉ nửa tiếng mỗi ngày thôi. Nhưng đều đặn như vậy cho đến khi tao vào đệ thất, cùng thời khoản khi tao phụ ba tao bán báo ở chợ Bà Chiểu. Nên có biết bao kỷ niệm. Kể sao cho hết ! Nhứt là chuyện chọc phá mấy đứa con gái con nít. Mà thiệt ra, mình cũng chỉ mới là con nít con trai thôi. Hơn gì !…

Chưa kịp viết gì về mấy cây điệp ở trường Chi Lăng (cả thảy có 4 cây lận, nghe !) thì kịp đến, mới tuần rồi, đọc xong bài viết “Lan Và Con Gái” của Ngọc Sương viết từ Nam Vang, tao “bức xúc” chịu không được ! Vì chẳng dè, chuyện của Lan sao mà bi thương đến như vậy !… 9 Truong xuaTao phải viết tiếp theo, nhưng là những chuyện xảy ra ở thời gian trước nữa, xưa hơn, mà thôi. Nhưng tao lại để lần lửa đến hôm nay… Tao phải viết, đúng ra là kể, vì tao không muốn dùng thủ thuật  truyện ngắn, nghệ thuật hóa, để kể về đời tư của “cô” Lan nầy.

Thiệt ra, nếu em Lan nầy chỉ là một cô gái bình thường như bao đứa con gái khác; thêm nữa, không có dính dáng gì đến những thành viên trong gia đình lớn của tao trước kia, kể cà tao nữa, thì tao cũng không trải tấm lòng ra làm gì. Vì trước sau, chuyện cô Lan và con gái của cô cũng chỉ là chuyện rất tư riêng. Chỉ là chuyện của những mảnh đời khốn khổ, nghiệt ngã mà trong xã hội VN, chắc chắn không thiếu !…

Vậy, viết ra có lợi gì cho ai hay không ? Có tạo được một bài học gì cho tha nhân hay không trong cuộc sống xô bồ, trầm luân nầy của kiếp nhân sinh ?… Dù sao, tao thấy cũng nên kể ra.… Trong tinh thần vị tha nhân, tao  sẽ kể ra đây với cố ý vắn tắt nhứt trong câu chữ có thể. Và dĩ nhiên, lược bỏ mọi chi tiết rườm rà, không cần thiết.

3 Co Lan 1Chuyện Lan và con gái, hồi I :

Năm tôi học đệ Ngũ, khoảng chừng năm 1963, một hôm người chị, đang là cô giáo, dắt về nhà chơi một đứa con gái chừng 6,7 tuổi là học trò của chị. Thoạt nhìn tôi sững sờ ! Cho đến lúc đó, tôi chưa từng thấy có một đứa con gái nhỏ nào đẹp và dễ thương đến như vậy. Em gái mặc chiếc đầm xòe màu xanh dương đậm ngang gối với áo sơ mi trắng may cách điệu kiểu con gái có  phù hiệu trường  học đính bên ngực trái. Tóc em không uốn, phía trước ngắn ngang chân mày, hai bên che tai và dài khoảng quá cằm một chút. Mái tóc mà mấy chục năm về sau, gặp lại, tôi thấy cũng y như vậy. Đặc biệt, khuôn mặt trái xoan của em có làn da rất trắng, hơi xanh một chút và có một lúm đồng tiền nhỏ bên gò má phải, chỉ hiện ra khi em cười khoe hai hàng răng đều và trắng như ngọc. Thời đó, việc chăm sóc răng nói chung của trẻ em VN còn kém, ít được chú trọng, nên với em gái nầy thật sự là một ưu điểm đáng kể về dung nhan.

Điều đáng ghi nhận là em trông hết sức hiền lành. Khi cười thì tủm tỉm nhưng vẻ mặt rất rạng rỡ. Bình thường, trông em có vẻ ngơ ngác và thoáng buồn. Một nét buồn nhân nhậu. Làm tôi, do trí óc giàu tưởng tượng lúc đó, thoáng nghỉ quấy quá, em trông chẳng khác gì… Phật Quan Âm thời niên thiếu !!… Em ít nói, luôn có vẻ bẽn lẽn nhưng hết sức lễ phép… Đó là Lan đấy các bạn ! Thương Lan.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng, một tuần hoặc  nửa tháng, chị tôi đều dắt cô học trò nầy về  nhà chơi. Chị có vẻ thương cô học trò nhỏ nầy một cách đặc biệt. Không riêng chị mà cả nhà tôi, ai cũng “thấy thương” em. Nhứt là má tôi. Nhiều lần bà còn nói, bà chấm Lan cho thằng em trai thứ hai của tôi, lớn hơn Lan bốn tuổi. Còn tôi, khi đó, chỉ nghỉ về Lan như một đứa em gái nhỏ của mình…

Theo  thời gian, Lan học dần lên các lớp trên. Chị tôi không còn là cô giáo của em nữa. Nhưng, thỉnh thoảng em vẫn đi bộ từ nhà ở một ngõ hẻm trên đường Lê Văn Duyệt cũ, dưới chân Cầu Bông, đến nhà tôi thăm cô giáo cũ tận bên xóm Hàng Keo là chị tôi, xa gần ba cây số… Do giữ sự liên lạc thường xuyên nầy, Lan kết tình bạn thân với em gái tôi, cũng đồng trang lứa và một hai bạn gái khác quanh nhà tôi.

Chuyện Lan, hồi II :

Sau tháng Tư 75 tôi đi CT rồi về giữa năm 82. Một buổi chiều, ngay trong tháng đầu tiên sống đời tự do, vừa đi làm từ xưỡng của đồng môn N.N. Điển về tới nhà, tôi hấy thằng em trai út của tôi đang tiếp một cô con gái tuổi ngoài hai mươi. 3 Co Lan 2Tôi quá đổi kinh ngạc, nhận ngay ra là ai trước cả khi thằng em kịp giới thiệu. Đúng ! Chính đó là Thương Lan của ngày xưa con nít. Em đẹp một cách thanh thoát, lạ thường. Nhưng trong cái đẹp dung nhan của Lan lúc đó, phảng phất một chút gì đó của sự thánh thiện ngoài cõi trần tục. Lan và tôi cùng nhận ra nhau ngay. Em chỉ hỏi thăm tôi qua loa về sức khỏe và chuyện CT, nhưng không có vẻ gì chăm chú lắm. Sau đó Lan lại tiếp tục chú mục vào câu chuyện của thằng em tôi đang rỉ rả với em. Tôi chú ý thấy Lan hết sức say sưa như bị hút cả thần trí vào câu chuyện, không nhìn ngó, lưu tâm gì mọi việc quanh em.

Thằng em tôi đang tán tỉnh, lựa lời đường mật dụ dỗ em chuyện gì chăng ?… Thưa, trật xa ! Không phải vậy đâu. Nó nhỏ hơn Lan những ba, bốn tuổi. Và nó chỉ đang làm công việc… thuyết pháp !

Trời thần !…Số là thằng em tôi đang học làm thầy tụng. Nó có một hai ông thầy đang truyền pháp cho nó và bản thân thì tự nghiên cứu kinh nhà Phật các loại rất say mê. Nhưng đó là chuyện của nó. Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ quan tâm đến… Thương Lan mà thôi ! Vì sao mà Lan lại mải mê nghe giảng Phật pháp như vậy. Em định sẽ… đi tu chăng ?! Hay chỉ là một tín nữ, một con nhà Phật thuần thành ?… Nếu như vậy cũng… tốt cho em thôi ! Nhưng không phải vậy đâu các bạn ạ !…

… Có một buổi chiều mưa lất phất sau đó không lâu, Lan lại đến. Đúng lúc có tôi ở nhà mà không có thằng em. Ông anh là tôi phải đứng ra tiếp. Nhưng tôi có biết một chút gì đâu chuyện nhà Phật mà thuyết. Nhưng tiếp Lan thì thật lòng tôi cũng muốn… tiếp và kéo dài thời gian lắm. HNg Le Huu An 3Đừng quên, thưa các bạn. Tôi vừa ủ tờ lâu năm ra, lại độc thân, sao tôi lại có thể lạnh lùng trước một em gái diễm lệ nhưng ngoan hiền như Lan ? Ngày xưa, khi em theo chị tôi đến nhà, em chỉ mới lên sáu, lên bảy, là con nít. Còn tôi những mười bốn, mười lăm.

123NextView as Single Page
Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story
If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.