(Trần Minh – Đại Kỷ Nguyên)
Triều đại nhà Thanh, bên cầu Tiên Kiều ở Hàng Châu có một gia đình họ Hứa, nghe nói, trong nhà của gia đình đó có một con quỷ chuyên thắt cổ người; một người tên là Chu Thập Nhị làm nghề giết mổ gia cầm gia súc, ỷ vào sự dũng mãnh của bản thân, cầm dao mổ heo lên lầu nhà đó, đốt nến nằm ngủ.
Sau canh ba, ánh nến biến thành màu xanh, quả nhiên có một bà lão tóc tai bù xù, cầm một sợi dây đến. Chu Thập Nhị dùng đao chém bà, bà lão liền dùng dây thừng trói anh ta, đao chém vào sợi dây, dây thừng đã đoạn; nhưng trong chốc lát liền dài lại, hoàn hảo như lúc đầu; dây thừng quấn trên cây đao, đao cũng giống như sương mù, bị dây thừng cuốn quanh.
Hai người chiến đấu thật lâu, bà lão dần dần không còn khí lực, mắng: “Chu Thập Nhị, ta không phải sợ ngươi, đơn giản là vì ngươi còn phúc phận, còn có mười lăm ngàn đồng chưa đạt được, cho nên, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi. Chờ ngươi đạt được số tiền kia, lại đến xem thử thủ đoạn của Kim lão nương!” Nói xong, bà lão kéo dây thừng bay đi.
Chu Thập Nhị đi xuống lầu, đem chuyện này kể cho mọi người, mọi người nhìn thấy đao của anh ta, trên nó có vết máu màu tím, hơn nữa rất hôi. Hơn một năm sau, Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, kiếm được mười lăm ngàn đồng. Đêm đó, anh ta quả nhiên đã chết.
Quyển sách này ghi lại tuy đơn giản, nhưng đã nói ra một Pháp lý vô cùng sâu sắc trong cuộc đời một người: Chính là phúc lộc của một người đã được định trước. Quỷ hồn của bà lão lần trước không thể thắng, là vì tuy bà ở không gian khác thấy phúc phận của Chu Thập Nhị đã tận, nhưng còn mười lăm ngàn đồng chưa đạt được. Sau này khi Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, vừa đủ mười lăm ngàn đồng, chính là phúc lộc đã dùng tận; quả nhiên như bà lão nói, màn đêm buông xuống liền chết.
Có thể thấy được, lời xưa truyền lại, thực lộc tận thì mệnh tận, không phải là một câu nói bừa.
Thật ra, mỗi người sinh ra đều có một túi tiền (Ngoại trừ chết yểu hoặc chết oan), túi tiền mỗi người lớn nhỏ là không giống nhau; người có phúc đức lớn, túi tiền có thể mang được ngàn, vạn đến trăm triệu, người phúc đức nhỏ, túi tiền chỉ chứa mười vạn trăm vạn hoặc ít hơn.
Đương nhiên, bối cảnh thời đại khác nhau, giá trị tiền cũng khác nhau, ví như có thể chia làm ba loại túi tiền, lớn,vừa và nhỏ . Người từ nhỏ mà mang theo túi tiền lớn thường có tỷ lệ nhỏ nhất (ví như năm 2014, toàn cầu chỉ có 1645 người), là phải từ kiếp trước, nhiều kiếp trước tu thành được phúc đức lớn, đưa đến kiếp này, chuyển đổi thành tỷ phú.
Phần lớn đều là người bình thường, bình thường chỉ có thể mang túi tiền nhỏ đi đầu thai, đủ bình thường ăn, mặc, ở, đi lại, có thể ấm no là được. Cũng có một phần ít người mang theo túi tiền vừa, chính là giai tầng trung lưu như giới chuyên nghiệp, kỹ thuật, khoa học kỹ thuật, quản lý, cùng với các thành phần tri thức khác.
Toàn bộ xã hội, các ngành các nghề, nhiều vô số, đều là có sinh mệnh cao cấp an bài, tiến hành đâu vào đấy, tương đương một cái giỏ một cái hố, người người đều từ trong số mệnh của mình mà sống, làm việc trong một giai tầng nhất định, đó là phúc phận từ kiếp trước, hoặc nhiều kiếp trước của mỗi người mà tạo thành.
Nếu có người muốn phá vỡ hiện trạng này, muốn dựa vào bản thân hoặc các nhân tố xã hội khác, từ túi tiền nhỏ muốn tiến vào giai tầng tỷ phú, như Trung Quốc hiện nay, chính là một xã hội biến đổi không còn bình thường, một thời kỳ hỗn loạn, hết thảy pháp chế không kiện toàn, tự do cạnh tranh trong kinh doanh chưa được thành lập, trong tình huống mà kiểm soát dân chủ hoàn toàn khuyết thiếu, vì vậy họ đều dựa vào các con đường không đúng đắn và các mối quan hệ bất chính, mà thật sự đã tạo nên không ít tỷ phú.
Đương nhiên, có một số người thật sự là có mệnh tỷ phú, tức là trong số mệnh có phúc đức nhiều, điều này từ trong Bát Tự có thể nhìn ra được, loại người này có thể bảo trì tài sản, bởi vì đó là thứ mang theo từ trong số mệnh.
Nhưng có một nhóm người, cũng là tỷ phú trong xã hội ngày nay, nhưng trong mệnh của họ lại không có phúc đức tỷ phú, nhưng ngày nay lại tạm thời đạt được, cuối cùng cũng sẽ mất đi, phải dùng tính mạng hoặc tai ương lao tù mà hoàn trả lại, bởi vì đó là Phép tắc của vũ trụ, lực lượng vũ trụ cân bằng những chuyện này.
Chuyện này như trò đu dây, bạn có thể gặp được cơ hội hiếm có khó tìm mà đạt được tiền tài tỷ phú, nhưng sẽ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, bởi vì đó không phải là điều bạn đáng được, dù đã nhận được cũng sẽ mất đi; bởi vì trong số mệnh của bạn không có phúc đức lớn như vậy. Hết thảy tiền tài trong cuộc sống, hưởng dụng vật chất đều dùng đức trong mệnh của bản thân mà đổi lấy.
Gần đây, báo chí Trung Quốc đưa tin: Tại sao các tỷ phú Trung Quốc lần lượt mất mạng? Theo phóng viên báo “Tin tức kinh tế” hàng ngày thống kê, từ đầu thập niên đến nay, liên tiếp xuất hiện nhiều vụ án đột tử của các giám đốc xí nghiệp nổi danh hoặc những công ty thị trường chứng khoáng; vẻn vẹn từ tháng 1/2010 đến tháng 7/2011, trong vòng 19 tháng, đã xuất hiện 19 giám đốc, chủ tịch, quản lý cấp cao qua đời, đa số vì bệnh bộc phát đột tử mà chết.
Trong những người đó, có 6 người hơn 36 tuổi, 5 người hơn 40 tuổi, 7 người hơn 50 tuổi; đều đang ở độ tuổi trẻ trung cường tráng lại chết sớm, tỷ lệ cao hơn rất nhiều so với những người làm công việc khác, quả thật không bình thường chút nào!
Cũng có bài báo viết: 10 năm gần đây, có 73 tỷ phú tại Trung Quốc đã chết oan chết uổng, phần lớn là trung thanh niên, là hiện tượng vô cùng hiếm thấy. Đó không phải là tỷ lệ chết bình thường, nó chiếm trị trí thứ hai, gần với tỷ lệ tử vong của cảnh sát,.
Trong 73 người chết, 15 người vì tranh chấp làm ăn mà bị giết chết; 17 người không chịu được áp lực tự tử chết; 7 người đã xác định là chết vì bệnh, nhưng có rất nhiều tin đồn; 14 người vì làm ăn trái pháp luật mà bị xử tử hình; 19 người vì dốc sức kiếm tiền mà qua đời vì bệnh, bình quân tuổi thọ của những người này là 48 tuổi.
Cho nên có người nói, ở Trung Quốc, tỷ phú là nhóm nghề nghiệp có nguy cơ cao, cũng có người phân tích nói, bởi vì nó có sứ mệnh lớn, có trách nhiệm và tinh thần phấn đấu, mới khiến những tinh anh này trổ hết tài năng, cũng bởi vì địa vị cao, gánh chịu trách nhiệm phát triển tồn vong của công ty, rất nhiều quản lý cấp cao đã đến mức quên mình, bỏ qua đồng hồ sinh học trong cuộc sống cá nhân, quên nhu cầu của người nhà, bỏ qua thể xác và tinh thần.
Còn có say rượu, hút thuốc, ít vận động, thức đêm, mệt nhọc, thể chất a-xit, nguyên tố vi lượng mất ổn định, ô nhiễm môi trường…rất nhiều nguyên nhân.
Nhưng chả lẽ những ngành nghề khác không tồn tại những nguyên nhân trên sao? Như ngành sản xuất mỏ, nông dân cày cấy giữa trời nắng gắt, kiến trúc, cửu vạn … công nhân các ngành nghề khác, so với tổng giám đốc, chủ tịch, quản lý thì vất vả hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không xuất hiện tỷ lệ tử vong cao như vậy, tìm những nguyên nhân bên ngoài là phân tích không thông vấn đề này.
Hơn nữa, tỷ phú (chỉ tài sản vượt qua 1 tỷ USD) ở Trung Quốc, trong năm 2014 trên toàn thế giới có 1645 người chỉ chiếm 152 người, so với 492 tỷ phú của Mỹ thì ít đi vài lần, nhưng không thấy hiện thượng nhiều tỷ phú chết non ở độ tuổi trung tráng niên như vậy, chẳng lẽ tỷ phú nước Mỹ không khổ cực, không lao lực, không chịu áp lực lớn? Họ sẽ không có sứ mệnh lớn, trách nhiệm và tinh thần phấn đấu? Bọn họ làm tổng giám đốc, chủ tịch rất dễ dàng sao? Không phải vậy.