Cái chết của Chu Du
Friday, October 24, 2014 21:09
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.
Người mình cũng ít công nhận tài năng của nhau. Không chịu thừa nhận trên đời, có những con người, tạo hoá cho họ khả năng hơn, và dĩ nhiên họ sẽ thành công hơn. Nhà văn Việt Nam ít ai đọc tác phẩm của người khác, chỉ say sưa đọc đi đọc lại văn mình. Nhà báo hay vài người biết viết lách cũng vậy, không ai đọc ai, nên đề tài viết ngày càng teo tóp, bó hẹp, tư tưởng càng ngày càng bảo thủ. Nếu có thì ráng moi móc chê bai nhau cho được. Vì vậy, khi đồng nghiệp được quốc tế công nhận, họ gần như hoá điên. Phần lớn nhà văn Trung Quốc cho rằng Mạc Ngôn bỏ tiền ra mua giải Nobel, cô lập ông. Mấy nhà văn lão thành vội lên viện ngôn ngữ Bắc Kinh nhờ dịch hết các tác phẩm sang tiếng Anh, đem qua nước ngoài chào hàng, nhưng tụi Tây vứt hết vào sọt rác vì đọc hẻm hiểu. Các nhà văn trẻ TQ còn thành lập hiệp hội anti- Mạc Ngôn, gửi đơn thưa kiện, chưa có tiền lệ trong lịch sử Nobel, làm tụi Tây không hiểu chuyện gì xảy ra ở văn hoá đó. Cứ có vài cuốn sách best seller và lập tức xuất hiện 1 nhóm người anti, kiện tụng, chỉ ngay cho dư luận thấy có 2 lỗi chính tả, 5 lỗi đánh máy, nhiều người hâm mộ nó quá là không được, “làm tao tức ói máu”, còn vì sao tức thì chính họ cũng không hiểu.
Trí tuệ thay vì đi làm cái gì đó hay ho cho đời, lại suốt ngày đả phá người khác, thiệt uổng. Ở Trung Quốc, ngày 1 bạn đồng môn nhận giải quốc tế quốc gia, thì cũng là ngày bệnh viện tâm thần nhận cả chục bệnh nhân vào khám, cũng toàn các bạn cùng lớp chuyên lớp chọn, vì tức tối mà sinh ra tâm bệnh, ngồi bứt tóc móc mắt, xé quần xé áo.
Cũng là máu mủ ruột rà, nhưng cư dân Hồng Công lại hoàn toàn không bị cái bệnh này như chị Hoa đại lục hay chị Đài Loan, chủ yếu do văn minh phương tây trong giáo dục. Nên các bạn muốn thoát cái bệnh này, hãy vả vào mặt mình mấy cái nếu sợ người ta hơn. Bạn trẻ nào bị tính này thì uổng lắm. Mình phải sống thoáng đạt lên, nghĩ lớn lên, để vóc dáng cao to, lưng thẳng, ánh mắt nhìn trực diện, ăn nói hào sảng và có một tâm hồn vĩ đại.
Để kể nghe, hôm bữa họp lớp, có mặt anh X. Anh lại xách mé, ảnh nói nghe đồn Tony dạo này đi nước ngoài như đi chợ ấy nhỉ. Tony chỉnh ngay, cái này là không đúng. Anh vui mừng lắm, nói thế không có tiền đi đâu à, làm ăn không được à, sắp phá sản rồi à, tan cửa nát nhà rồi à, nói thật đi để bạn bè lo cho. Mọi người há hốc mồm nhìn. Tony mới giải thích. Năm vừa rồi, Tony đi nước ngoài 20 lần, trong khi đi chợ có 1 lần, so sánh vậy là khập khiễng. Cái anh hỏi, ủa vậy giờ phải nói sao, Tony nói là lần sau phải nói ” dạo này Tony đi nước ngoài như đi siêu thị ấy nhỉ”.
Vì Tony, cũng hay đi siêu thuỵ.
Tony buổi sáng
Bài viết được đăng bởi http://www.zeronews.us