Một giấc mơ đã thức tỉnh tôi về việc phải khẩn cấp cứu người !
(lưu ý đây là chia sẽ người tu luyện liên quan về Phật Pháp nên cân nhắc khi đọc vì hơi khó hiểu với người thường, mục đích chia sẽ bài viết này nhằm cảnh kiếp nạn giai đoạn tới và con người tìm hiểu)
Công trình nghiên cứu: Dự đoán loài người sẽ gặp đại dịch toàn cầu, tâm dịch là Trung Quốc
Dịch bệnh không xâm nhập được người tu luyện
(Tranh nghệ thuật Chân Thiện Nhẫn “thời khắc cuối cùng)
Chúng ta bận rộn cả ngày và chúng ta có quá nhiều thứ phải làm: học Pháp, luyện công, giảng sự thật, phát chánh niệm cùng với những công tác hàng ngày và việc chăm lo cho gia đình. Thời gian của chúng ta thật hạn hẹp. Nhưng mặc dù ngay cả khi biết thời gian là hạn hẹp, chúng ta vẫn mất thời gian vào một vài việc vô bổ. Vài người trong chúng ta cảm nhận được sự khẩn cấp, nhưng nếu chúng ta biết rằng chỉ ngày mai là bắt đầu “Pháp chính Nhân gian” và ngày mai sẽ là ngày đại đào thải, vậy thì ngày hôm nay chúng ta sẽ làm gì? Tôi tin rằng tất cả các học viên Đại Pháp chân chính sẽ nói rằng: “Phải cứu người, phải cứu người từng giây, từng phút!”
Tôi thuộc loại người có sức ì lớn. Tôi vẫn đang làm 3 điều hàng ngày nhưng trong một chừng mực rất hạn chế. Tôi thường xuyên làm 3 điều khi có thời gian rỗi, sau khi đã chăm lo tất cả các công việc thường nhật. Để thức tỉnh tôi, Sư Phụ đã cho tôi thấy điều mà tôi có thể hiểu được ở tầng thứ của mình- cảnh tượng kinh hoàng khi con người bị đào thải. Đối diện với cảnh tượng này, tôi thấy xấu hổ sâu sắc. Tôi muốn khóc. Nhưng tôi cảm thấy thật may là thảm họa thật sự vẫn chưa bắt đầu và chúng ta vẫn còn thời gian để cứu người.
Chúng ta biết rằng tương lai của một người phụ thuộc vào thái độ của người đó đối với Đại Pháp. Nhiều không gian đều như là trong mê ảo và nhiều chúng sinh không biết sự thật. Những chúng sinh ở đó đứng nhìn, chờ đợi và một vài trong số họ thậm chí còn chống lại chúng ta, nó rất giống với những gì xảy ra ở thế giới nhân loại. Mặc dù ở không gian của chúng ta trông có vẻ vẫn bình thường vào lúc này, ở những không gian khác, chu kỳ đào thải đã bắt đầu. Chư thần đang quản thúc nó. Sau đây là những gì tôi nhìn thấy:
Ở một không gian rất giống với trái đất, kể cả về thái độ của con người đối với Đại Pháp. Một hôm, khoa học dự đoán là có một thảm họa lớn đang đến và sẽ có nhiều người chết. Tất cả đều rơi vào tình trạng hỗn loạn. Trước tình huống này, mọi người đều có phản ứng khác nhau. Có người cố gắng thu vén thêm nhiều tiền. Người thì cầu nguyện. Người thì nói lời tạm biệt với những người thân yêu. Hầu hết bọn họ đều tính kế chạy đến một nơi an toàn hơn. Tôi tò mò muốn biết điều gì sẽ xảy đến. Tôi lo lắng cho họ. Tôi không muốn bất cứ ai bị thương. Chính phủ vẫn tiếp tục phát thanh kêu mọi người đừng lo sợ và rằng họ có thể trốn trong hầm hay trong những tòa nhà kiên cố. Vài người từ bỏ việc trốn chạy và bắt đầu hát những bài hát vĩnh biệt. Không ai lường được là mọi chuyện lại xảy đến đột ngột đến thế. .
Và rồi thảm họa đến và lúc đó chúng ta có thể thấy con người thật sự yếu nhược đến thế nào. Mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Cho dù họ có trốn ở đâu, một cơn hồng thủy từ trên trời trút xuống và ngay lập tức nuốt lấy mọi thứ. Những đám cháy lớn cùng với những vụ nổ. Con người ở đâu thì nổ ở đó. Người ta hét lên kinh hoàng. Người chết không toàn xác ở khắp nơi. Tiếp đến, mặt đất nứt mở ra. Quái vật trồi lên tấn công con người. Những ai đã thoát khỏi trận lụt đối mặt với những thảm họa ngày một lớn hơn, đến với mục đích rõ ràng là đào thải con người. Chúng truy tìm bất cứ ai còn sống. Tôi đứng đó, nhưng không bị thương tích gì và cơn hồng thủy bỏ qua tôi. Vài phút sau, mọi thứ trở nên vắng lặng.
Tôi nhìn quanh và nhận thấy đất khắp nơi bị cháy cùng với những xác người không toàn thây. Đột nhiên, tôi nhận thấy ở đằng xa có vài người vẫn còn sống. Trong nỗi kinh hoàng tột đỉnh, họ run rấy ôm lấy nhau. Họ không thể tin được rằng mình vẫn còn sống. Một lúc sau, một người hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và tất cả bọn họ bắt đầu khóc. Họ lặng lẽ nói với nhau: “Những gì họ nói với chúng ta là sự thật! Tất cả đều là sự thật” Tôi nhận ra rằng những người sống sót là những người biết sự thật. Thậm chí ngay cả khi họ biết sự thật, đối với họ vẫn khó để tin nó cho đến khi điều đó thật sự xảy ra. Họ khóc thương cho những người đã chết, và cùng lúc đó cảm thấy may mắn vì họ đã được cứu. Họ vô cùng biết ơn Đại Pháp, và với ai họ cũng nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo”
Tiếp đến, trái đất bắt đầu thay đổi. Những mảnh vụn và xác người nhanh chóng biến mất và cỏ xanh xuất hiện. Thế giới nhanh chóng thay đổi. Bầu trời trở nên xanh. Những đám người đang kinh hoàng giờ đã biết rằng chính Đại Pháp đã cứu họ và tạo cho họ một thế giới mới. Họ bắt đầu reo mừng vì họ đã tiến nhập vào một vũ trụ mới và reo mừng những học viên Đại Pháp đã cứu họ. Nhưng tôi cảm thấy rất buồn. Đứng trước thế giới mới, tôi chỉ muốn khóc bởi vì có quá ít người còn sót lại, thật sự là quá ít. Tôi cảm thấy ngượng khi nhìn họ. Cảnh tượng mờ dần đi nhưng sự kinh hãi vẫn đọng lại trong tôi. Có vẻ như đó là cảnh tượng mô phỏng thế giới của tôi. Khi nhìn thấy những người chết, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Tôi ân hận sâu sắc là trước đây đã không giảng sự thật cho nhiều người hơn nữa.