ĐĂNG TIN
logo
Online:
Visits: 1,688,049,450
Stories: 8,391,279
Profile image
0
0
Tác giả: ZeroEnergyVN
Trang tin cá nhân | Bài đã đăng
Lượt xem

Hiện tại:
1h trước: 1
24h trước: 1
Tổng số: 99
NhỮng NgƯỜi Y Án
Sunday, March 29, 2015 18:43
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.


Nghiên cứu về khoa học huyền bí, tâm linh, ufo, chính trị, tôn giáo

B4INREMOTE-aHR0cDovLzEuYnAuYmxvZ3Nwb3QuY29tLy01RV83UllnV0tkRS9WUmlvV3lGNFQ3SS9BQUFBQUFBQVVrUS9ieDctNUdkeDV2VS9zMTYwMC9CJUUxJUJBJUE3dSUyQktpJUMzJUFBbiUyQjUuanBn
(Chuyện bây giờ mới kể)
Tết năm nay nghỉ sớm và nghỉ lâu, trời đẹp đi loanh quanh cà phê với mấy anh em ở nước ngoài về rồi lại nói chuyện về bạn bè, những người Tết này không về được. Anh em bộ đội cũ hỏi thăm “đầu bạc” sao rồi, nhân tiện mình cũng kể lại câu chuyện mấy tháng trước…
Lúc đó cuối tháng 11, đầu tháng 12/2014, đang diễn ra phiên tòa phúc thẩm, nghiêm ngặt lắm, gia đình “Béo” cũng chỉ được gặp trong phiên xử, chứ nào đã được thăm nuôi, ngoài luật sư ra thì làm gì có ai được gặp gỡ tiếp xúc. Chắc mọi người còn nhớ, khác hẳn với lúc sơ thẩm hồi mùa hè, khi phúc thẩm báo chí im re, kể cả báo mạng, cứ như là không biết gì, không để ý gì đến phiên tòa này. Bác Bá Thanh thì biến mất hoàn toàn (buổi sơ thẩm bác có đến-mong bác chóng siêu thoát, chứ lúc đó tin chính thức về việc bác đi chữa bệnh còn chưa có, nói gì đến tình hình sức khỏe…). Tòa phúc thẩm xử ở 202 Đội Cấn, gian phòng nhỏ tí, chưa bằng nửa gian xử án ở Hỏa Lò khi sơ thẩm, nên thậm chí người có liên quan còn chả được vào ngồi, người nhà thì chỉ nghỉ giữa trưa được một hai người vào gặp thôi, coi như “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Lúc đó anh em cựu học viên trường Quân sự khối đi tây đang kỷ niệm mời tất cả các khóa về trường họp, mọi người thường hỏi thăm nhau về phiên tòa, vì đang có 2 cựu học viên là “Béo” và anh Kỳ đang vướng vòng lao lý. Tôi và mấy anh em cũng tìm cách để gặp được “Béo” (lúc đó cũng hơn 2 năm qua rồi) nhưng gia đình cũng bảo chịu thôi, người khác thì sau sơ thẩm đã được thăm thân rồi, nhưng riêng “béo” thì được “chế độ đặc biệt” (mà chả ai giải thích hay trả lời vì sao)-là có thể gửi đồ vào (cũng không được thoải mái như mấy “bạn tù” đâu) chứ gặp thì tuyệt nhiên không, trừ luật sư!
Thế rồi có mấy thanh niên trẻ, bày cho “các chú muốn gặp chú Kiên thì cứ làm thế, vừa đàng hoàng, hợp pháp, chả phải quỵ lụy ai…”. Hóa ra là hội Fans Club của đội bóng ACB trung thành đi theo suốt với “chú Kiên”, và phát hiện ra quy luật rất hay, là cứ đến thẳng Tòa vào hồi 6h30 sáng, chờ đấy thể nào cũng gặp được “đoàn”, hợp pháp mà chả phải khó khăn xin xỏ, chạy chọt gì! (cũng phải nói rõ cho mọi người rằng khác với sơ thẩm ở cạnh “Hỏa Lò”-đoàn xe chở “phạm” đến một cái là chui tọt vào trong, công an canh giữ khắp xung quanh, rồi đến gần giờ xử là 8h mới cho cánh nhà báo và những người có giấy mời vào-như thế thì chỉ có cách đứng xa xa mà nhìn “đoàn” thôi, còn ở đây lại khác…). Mọi sự vĩ đại đều đơn giản như thế đó!
Sáng mùa đông, trời còn tối lắm, đường vắng nên taxi phóng nhanh, 6h20 tôi và cậu bạn đã có mặt ở 202 Đội Cấn. Cổng ở đây vẫn mở (chả biết mở cả đêm, hay sáng mở sớm để chờ “đoàn”?). Mấy thanh niên của Fans Club đã đến từ bao giờ, nhưng các cháu đứa thì ngồi trên xe máy, đứa thì đứng ở vỉa hè ngay phía ngoài cổng. Vì chưa hiểu sẽ thế nào, bọn tôi cứ qua cổng vào bên trong, các dãy nhà chưa có người làm việc nhưng đã nhiều người đi lại rồi. Đập ngay vào mắt là mấy thanh niên trẻ đang lắp rồi chỉnh cái máy soi vũ khí, chắc vì chẳng có đủ chỗ để nên đặt chình ình ngay trước cửa ra vào của dãy nhà ngang là nơi sẽ diễn ra phiên tòa. Mấy cậu trẻ kỹ thuật ấy cắm, thử xong rồi bắt đầu đặt mấy cái dây chăng để dẫn dòng người vào cửa chính, ông bạn tôi dân hàng không nên cứ gãi đầu thắc mắc, sao chúng nó lại lấy toàn dây chăng có chữ Vietnam Airlines thế này không biết, hay mượn từ Nội Bài?! Xong việc, mấy cậu trẻ kỹ thuật giao lại máy cho một công an cũng trẻ măng, còn thì rủ nhau đi ăn sáng.
B4INREMOTE-aHR0cDovLzMuYnAuYmxvZ3Nwb3QuY29tLy1jUkhkajBEcGgzUS9WUmlvWEY3cGF0SS9BQUFBQUFBQVVrVS82OU9zTjdERy1wQS9zMTYwMC9CJUUxJUJBJUE3dSUyQktpJUMzJUFBbi5qcGc=
Trời bắt đầu sáng hẳn, đèn đường đã tắt hết, sân tòa vốn là nơi để gửi ô tô qua đêm, thế nên dân chủ xe lục tục đến đánh xe đi, đàn ông thì mặc quần áo thể thao, đàn bà có người mặc đồ ở nhà, khoác thêm cái áo len với cầm ô, lạnh thế nên cứ cóm róm, miệng lầu bầu “tòa khỉ gì mà lâu thế, mọi ngày 7 rưỡi mới phải lấy xe, mà cả tuần nay phải đánh xe đi từ 6 rưỡi, chả biết đi đâu đây!”. Một em gái phóng viên duy nhất xuất hiện, gửi xe máy rồi lôi cái ống kính dài ngoằng ra, chuẩn bị tác nghiệp. Ông bảo vệ trạc tuổi bọn tôi đi ra nhìn nhìn, nhưng chỗ này công cộng, cấm thế quái nào được, mấy công an ngồi trong bốt gác cũng đang pha trà uống, chờ “đoàn”…
6h45 tiếng còi ủ vừa vang lên, chúng tôi còn đang đứng dưới hiên dãy nhà bên phải, giật cả mình thì đã thấy chiếc xe dẫn đoàn phóng rất nhanh vào, rồi xe sau đã tới liền, một người áo trắng giơ hai tay vẫy chúng tôi qua kính, hóa ra là Kiên, tinh thế chứ! Nhưng vì không kinh nghiệm nên chúng tôi đứng xa nơi xe dừng lại đến cả 50 m, lúc đó mới thấy mấy cháu Fans Club xuất hiện ngay, chúng nó quây lấy “chú Kiên” ôm tay ôm vai, đứa kể lấy vợ rồi, đứa động viên chú chịu khó kiên cường nhé. Mọi việc diễn ra rất nhanh, mấy công an viên áp tải đa số cũng trẻ măng, chắc đã quen với cảnh “cổ động viên” này nên chỉ nhắc “thôi, nhanh nhé!”. Cũng lúc đó các xe sau bắt đầu cua vào, sân tòa trở nên hơi chật mặc dù mấy xe kia toàn 2,3 “phạm” ngồi cùng chứ không ngồi riêng một xe như “Béo”. Chúng tôi đến cạnh “Béo”, “Béo” cũng đi mấy bước về phía chúng tôi, vẫn tác phong chủ động hoàn toàn như mọi khi, giới thiệu với hai công an viên kèm sát bên cạnh: “đây là mấy bạn chú, học cùng mấy chục năm trước rồi, để chú ra chào nhé”. Bọn tôi vẫn quen mồm gọi là “Béo” thôi chứ còn béo nỗi gì, giảm đi gần ba chục kg rồi, chỉ còn cái giọng sang sảng thì không lẫn vào đâu được. “Béo” đầu chải cẩn thận, mặc bộ áo quần mà mấy hôm trước tòa, gia đinh được đề nghị gửi vào để chuẩn bị, vì cũng như ở phiên sơ thẩm hắn kiên quyết không chịu mặc quần áo tù! Thấy bảo phải tìm mãi mới có cỡ bé để cho vừa, còn đôi giày mới tinh gửi vào thì hôm đầu đi đã bung hết cả đế, mấy năm để nhà không đi đến thì đến keo dán cũng chả chịu được, thời gian có sức mạnh phá hoại ghê gớm thế đấy!
“Béo” bị còng hai tay ra phía trước, nhưng khóa bị lấp ở cổ tay áo, có cảm giác cứ như không vướng bận gì. Bắt tay bạn xong cả mấy đứa chúng tôi đều có chung nhận xét, không còn là đôi tay béo húp, hồng hào, mỡ màng ngày nào nóng rừng rực nữa, tay bạn gày hẳn đi, khô và lạnh trong cái buổi sáng mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo này. Chúng tôi động viên lẫn nhau mấy câu, mà chủ yếu là “Béo” động viên mọi người và hỏi thăm anh em bên ngoài, chứ lúc đó bao nhiêu thứ định nói với hắn thế là quên sạch. Sau đó “Béo” thoăn thoắt bước lên thềm đi vào trong tòa, dáng nhỏ thó so với ngày trước…
Chúng tôi chẳng nói gì đến chuyện “công việc” cả, như mọi người theo dõi tòa từ sơ thẩm cho đến phiên phúc thẩm này “Béo” kiên quyết không chấp nhận có bất cứ tội danh nào, và hắn đủ lý lẽ để chứng minh được điều đó. Vẫn nhớ mãi hôm tuyên án sơ thẩm, nghe đọc bản án thì mọi bị can đều có mục “nhân thân tốt”, riêng “Béo” là không thấy có, sau này mới hỏi lại, thì hóa ra là cũng như các anh chị em ACB khác, tất nhiên là Kiên thuộc diện “nhân thân tốt” rồi, hai phụ huynh đều là giáo viên nổi tiếng, nhưng “Béo” kiên quyết không nhận “nhân thân tốt”-vì có tội thì mới cần phải dựa vào “nhân thân tốt” để xin giảm án, chứ hắn vô tội thì sao phải nhận?
123NextView as Single Page
Tin nổi bật trong ngày
Tin mới nhất

Register

Newsletter

Email this story
If you really want to disable all recommended stories, click on OK button. After that, you will be redirect to your options page.