………………………………………………………………………………………………………..
Sáng ra còn có cái trò tập thể dục buổi sáng, tíu ta tíu tít. Đợt đầu háo hức lắm, đêm còn chả ngủ được, 5h có tiếng gọi bạn cái là bật dậy mở cửa đi ngay. Mang theo gậy để chọc bàng chín ăn. Ấy là vào mùa hè, tụi trẻ con chúng tôi chẳng phải đi học , mang tiếng rủ nhau dậy tập thể dục, chứ chủ yếu là đi ăn trộm các loại hoa quả, và chọc bàng chín ăn.
Đến tối cả lũ còn hay kéo nhau ra cái tòa nhà của Chi cục thuế , lúc thì chơi trốn tìm, lúc thì đóng kịch Sơn Tinh , Thủy Tinh. Thằng Huy Loe thích tôi, nên cỡ mà tôi được làm Mị Châu thì nó nhất định cứ tranh làm Sơn Tinh. Tôi biết thằng Huy Loe thích tôi bởi có lần bọn tôi rủ nhau ra bờ sông giữa trưa nắng chang chang, cả lũ thề với nhau sẽ nói thật với nhau xem mình thích ai, đúng là lũ trẻ con. Tôi chỉ nhớ hồi đấy đến lượt thằng Huy Loe, nó viết chữ Th trên cát, nó bảo Th này là người trong nhóm mình. Mà Trong nhóm thì có mỗi tôi với cái Thủy là tên có Th, hỏi nó Thủy à, nó bảo không, thì còn lại mỗi tôi thôi. Tôi thì làm nó thất vọng bởi người tôi thích lúc bấy giờ không phải là bọn bạn trang lứa, tôi thích một anh hàng xóm hơn tôi bảy tuổi, và thích anh mãi cho đến tận sau này, người ấy cũng là mối tình đầu của tôi, và cũng là người đã làm trái tim tôi mang nhiều phiền muộn sau này.
Ấy vậy mà thằng Huy loe nó vẫn thích tôi, cái thằng còn rất thích xưng anh với tôi, Thủy, và Hằng, mà chúng tôi thì có chết cũng không gọi cái thằng mồm loe ấy là anh.
Ngày ấy, người ta cũng chưa dùng nhiều loại xịt giết côn trùng, thành ra cào cào, chấu chấu, muỗm nhiều vô kể, bọn tôi thích ăn nhất là muỗm. Cuối tuần được nghỉ là cứ chạy ra cuối xóm, trên bờ tường nhà cái Hoa, gần nhà cái Hằng, ngay đúng cái cột điện đèn đường, nên muỗm bâu đầy, chúng tôi cứ thế thi nhau mà bắt, về rang ngon vô cùng.
Con bé em gái tôi ngày ấy là một “kì đà cản mũi” chính hiệu, bọn chúng tôi khó chịu với nó lắm, bởi vì cứ mỗi lần bọn tôi thậm thụt đi chơi, nó biết là y như rằng nó đi theo, nó đòi đi theo bằng được, không cho đi thì nó khóc, mà nó khóc thì bố mẹ chả cho đi chơi nữa, thế là phải cắp nó theo. Chẳng thế mà có lần nó tí chết đuối! Bọn tôi ra sông vớt củi cùng một lũ bạn hàng xóm, nó cũng đứng cùng trên cái thuyền nhỏ chao đảo, thế là bùm một cái, nó ngã xuống sông, cả lũ chúng tôi cuống quýt vì nào có biết bơi, may mà chị Quế hàng xóm gần đấy vớt nó lên, no nê nước, quần áo thì ướt nhẹp, chúng tôi theo nhau về nhà bà Quế, trèo lên cây vũ sữa chơi tiếp, hong quần áo của đứa em gái cho khô mới dám về nhà. Con bé em tôi gớm lắm, nó đanh đá như những đứa tên Trang mà tôi biết. Lần tôi chẳng may bị cái đứa tên Dung lớp 5B đẩy ngã ở cầu thang, lúc ấy Cái Trang nhà tôi còn bé, mà nó vác dao lên tận trường, nó bảo đứa nào đẩy chị, em đập chết. Bạo lực học đường thế chứ! Con bé em này cũng là một phần quan trọng trong kí ức tuổi thơ tôi, bởi chúng tôi là chị em ruột, lớn lên bên nhau từ những ngày khốn khó của gia đình. Từ những ngày nhà tôi chuyển hết nơi này đến nơi khác, lúc thì khu tập thể nhà máy chè, khi thì bãi sông hồng, và chẳng nhà nào là nhà của chúng tôi. Mãi cho đến năm 91, bố mẹ tôi tậu được cái nhà. Cái nhà tôi lúc ấy xây bằng gạch ba vanh (tôi nhớ mang máng tên gạch thế), chỉ biết cái loại gạch này mà đạp nhà đi xây lại thì dễ ợt vì gạch đểu mà. Bố tôi lúc đó làm công ăn phường, trước nhà trên khu tập thể máy chè còn nuôi thêm lợn và trồng rau , giờ chuyển về khu dưới Hồng Hà thì chỉ trông vào lương ba cọc ba đồng của công an phường. Gì chứ hồi đò công an phường và giáo viên là hai cái nghề nghèo kiết xác, không như bây giờ. Mẹ tôi trước làm công nhận nhà máy chè, rồi công việc thì mệt mà lương công nhân chả được bao nhiêu. Mẹ tôi bỏ, về chạy chợ. Mẹ tự đi buôn chè , gom ở các nơi, về đóng rồi bán cho những người từ Thường Tín , Hà Tây lên mua chè. Đợt đầu còn kiếm được, sau họ nợ nhiều, mình còn chả lấy được tiền nợ. Mẹ tôi ở nhà làm thêm vài việc vặt. Nhưng cái đoạn hồi mẹ tôi còn chạy chợ chè hay lắm, hai chị em tôi suốt ngày bị nhốt ở nhà, bố đi làm cả ngày, mẹ thì đi gom chè từ 2 – 3 giờ sáng. Sáng ra hai chị em cứ ngồi vắt vẻo với nhau ở cửa sổ, chân thò ra ngoài nhà, chúng tôi ngồi thế bởi có hai chị em ở nhà, sợ ma chết khiếp. Con em tôi bạo hơn, nhiều khi đi vệ sinh tôi cứ phải rủ nó đi cùng. NHà tôi hồi đấy trộm vào dễ như đi chơi, mà cũng chẳng có gì cho nó lấy. Bố tôi đi công tác thường xuyên, nhà có ba mẹ con nên tối nào cũng ôm nhau dúm dó. Có đêm trộm vào ăn cắp hết nồi niêu xoong chảo, mẹ con tôi chả biết gì, cái thùng cám cưa thì đổ liểng xiểng. Sáng ra thấy thì sợ , mà rồi lại bảo không biết thì tốt hơn, biết chạy ra nó đập chết còn khốn! Mẹ tôi ngày ấy chỉ 38kg, còn tôi thì cũng như que kẹo mút dở, chỉ có con em nghịch ngợm của tôi thì béo béo xinh xinh………………………………………………………
2015-10-05 10:52:06
Nguồn: https://trinhhathu229.wordpress.com/2013/02/27/cho-toi-xin-vai-ve-di-tuoi-tho/