Tại sao tôi không đến Everton? Tôi có thể hối tiếc nếu không đến Celtic, tôi không thể đến cả hai CLB. Nhưng Everton sẽ trở thành một đội mạnh. Tôi đã nói với Phil Neville như thế khi anh ta chuyển đến Goodison Park đầu mùa giải đó. Tôi biết ở đó có những người giỏi và họ có thể giúp tôi. Tôi thích David Moyes, HLV của họ. Ông chủ của họ, Bill Kenwright, đối đã rất tử tế với Michael khi hai bên thương lượng. Họ đồng ý trả cho tôi một số tiền lớn hơn ở Celtic rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ sẽ rất khó nếu chơi cho một đội bóng Anh nào khác. Điều đó thật ngu ngốc, tôi cho là vậy, vì đây là công việc, là làm ăn. Mặc dù tôi chưa bao giờ xem những năm tháng ở United là làm ăn. Với tôi, đó không phải là đá bóng kiếm tiền.
Everton có thể cho tôi một chương mới sau chuỗi ngày chật vật, tôi có thể chơi ở đó hai hay ba năm nữa. Chiến thuật của họ phù hợp với tôi. Tôi sẽ là một tiền vệ mỏ neo đúng nghĩa trong đội hình của họ.
Những trăn trở này không khiến tôi thức giấc giữa đêm.
Tôi không có ý hạ thấp Celtic. Đó là một CLB tuyệt vời. Tôi không hối tiếc. Mặc dù mọi thứ không suôn sẻ. Tôi có đóng góp chút ít cho Celtic và tôi thích đội bóng nhiều như những niềm vui khác của tôi. Tôi nên thấy xấu hổ vì không đá nổi một quả bóng nên hồn cho họ. Nó gần giống như tôi có một gia đình ở đây. “Anh chơi cho chúng tôi, anh là một trong số chúng tôi”, tôi thấy may mắn vì được chơi cho Celtic.
Có lẽ, tôi chỉ sắp đưa ra một quyết định không thể tránh khỏi. Tôi sợ phải tự nói với lòng mình: “Mình đã nghỉ hưu”.
Trận đấu vinh danh tôi được tổ chức vào ngày 9/5/2006. Một trận đấu vinh danh cầu thủ thường thu được nhiều tiền. Nhưng tôi nghĩ, tính truyền thống của nó mới mang lại ý nghĩa lớn. Bạn đang cảm ơn các CĐV và họ cảm ơn bạn. Đó là cơ hội để tôi nói lời tạm biệt các CĐV United, những người là động lực thi đấu của tôi.
Tôi cảm thấy hơi tệ khi tới Old Trafford cùng Celtic. Tôi nghĩ: “Mình chỉ ở với họ hai phút”.
Một phần quan trọng của lễ vinh danh là những phần quà, cho cả hai đội. Tôi đang ở cạnh những gã Celtic, sẽ tốt hơn nếu tôi mua cho họ thứ gì đó ra hồn một chút. Nếu một cầu thủ được tổ chức lễ vinh danh mà không tặng cho đội bóng một phần quà kha khá, anh ta sẽ bị chỉ trích, một cách kín đáo thôi, nhưng trong cả cuộc đời. Thế nên, cuối mùa giải, tôi phân vân về sự nghiệp và tương lai, nhưng áp lực lớn hơn lại đến từ những đồng đội ở Celtic, tôi phải kiếm một món quà ngon lành cho họ. Cuối cùng, tôi mua 50 chiếc đồng hồ Omega, mỗi phòng thay đồ, tôi tặng 25 cái. Đó là những chiếc đồng hồ tốt, tôi nhận ra chúng không khiến tôi mất mặt.
Celtic khoái đụng độ United, họ thích được chạm trán những đối thủ Anh. Lễ vinh danh là một trận giao hữu, một lễ kỷ niệm, thế nhưng họ vẫn muốn thắng. Và CĐV Celtic khoái điều đó.
Không khí hôm đó rất tuyệt vời, rất đặc biệt. Gia đình tôi ở bên cạnh và thật tuyệt khi được trở lại đây.
Tôi đã sắp xếp để đá cho mỗi đội vào một hiệp. Tôi chơi cho Celtic ở hiệp một. Tôi đến gặp các cầu thủ Celtic vào giữa hai hiệp và nói: “Này các cậu, tôi sẽ đá cho họ ở hiệp hai”.
Tôi thường hay đùa giỡn với các cầu thủ Celtic, tôi khoái sự ồn ào trong phòng thay đồ của họ. Stiliyan Petrov là một chàng trai tốt, Neil Lennon và John Hartson là những gã chơi được và Dion Dublin cũng vậy. Tôi và Dion từng đi ăn tối vài lần với nhau, tôi thường giành trả tiền. Lễ vinh danh đại khái cũng là để trả chi phí ăn uống cho tôi.
Rồi tôi đi vào phòng thay đồ của United. Người phụ trách trang phục Albert đang ở đó, “Khỏe chứ, Roy?”, và những gã khác thi nhau pha trò. Tôi mặc chiếc áo United vào và cảm thấy như thể mình cao hơn ba mét. Giống như vừa mặc một thứ có khiến tôi nhảy bật lên. “Đây là bộ đồ của tôi”. Tôi không muốn cảm giác đó xảy đến, tôi đấu tranh với nó nhưng không thể. Tôi đã nghĩ thế này: “Mẹ kiếp, chúng ta sẽ thắng”. Tôi đang ở với United.
Chúng tôi thắng 1-0, Ronaldo ghi bàn, và tôi nghĩ: “Đã đến lúc quay trở lại phòng thay đồ của Celtic và nghe những câu đâm chọt”.
Nhưng điều đó quả thực rất buồn.
Tôi vẫn tự hỏi: “Tại sao mọi thứ bỗng chợt đi sai đường như thế?”
Tôi tự bấm nút hủy hoại bản thân.
Keane vẫn cảm thấy phấn khích khác thường khi khoác áo Man Utd. Ảnh: AP.
Tức giận luôn là một phần tính cách của tôi. Tôi không xem nó là một thứ tồi tệ hay một từ xấu. Mọi người luôn biết đến tôi kiểu như, “Ồ, anh ta đang bực bội, anh ta lúc nào cũng gắt gỏng”, tôi hầu như phát cáu với chuyện này khi còn là cầu thủ. Tuy nhiên, rất nhiều lần tôi bị đuổi trên sân không phải do bực tức mà do tôi thấy rối. Có một sự khác biệt lớn. Theo tôi nhớ thì chẳng bao giờ tôi bị đuổi khi đội nhà đang dẫn 3-0.
Khi tôi cáu giận, tôi hành xử để bảo bệ bản thân. Tôi nghĩ đấng tối cao đã tạo ra tôi theo một cách khá chắc chắn, nó cho tôi nhiệt huyết và khả năng tự bảo vệ. Thỉnh thoảng, tôi bỏ chiếc khiên bảo vệ xuống. Nhưng mỗi khi nổi giận và sau đó cảm thấy thoải mái, thường thì tôi phải lãnh hậu quả. Tôi xem cơn giận của mình như một công cụ hữu ích. Tôi biểu lộ sự bực tức chỉ trong hai phút, và sau đó nhận ra vài thứ. Bây giờ thì tôi có thể kiểm soát nó tốt hơn là hồi trước.
Đó là một tính cách từ gia đình. Không nghi ngờ gì nữa, tôi được truyền tính đó từ bố tôi. Bạn có thể thấy điều đó, thiếu kiên nhẫn, thiếu lòng vị tha. Đó hầu như là một trong rất nhiều thứ mâu thuẫn trong tôi. Tôi không nổi giận ở mức như mọi người nghĩ. Nhưng nó đã giúp tôi. Ngay khi tôi bước vào phòng thay đồ, tôi biết mọi người đang sợ hãi, tôi biết họ đang như thế. Họ đang chờ đợi một thể loại côn đồ trọc đầu, nhưng tôi biết cách khiến họ thất vọng. Tôi nghĩ tôi đã đối xử khá tốt với mọi người. Tôi có những người bạn đã chơi cùng nhau 30 năm. Nếu tôi là một thể loại trọc đầu du côn, tôi nghĩ họ phải tránh xa tôi mới phải.
Tôi luôn nhìn thẳng vào cơn giận để xem nó là gì. Đó chỉ là một cơn giận. Tôi không dằn vặt bản thân mình vì điều đó. Tức giận là một loại năng lượng và khi bạn mất năng lượng như kiểu sau trận đấu: Bạn kiệt sức. Một sự sụt giảm lớn. Có lần có người nói với tôi, hình như đó là một cựu cầu thủ nói với tôi lúc cả hai đang say xỉn, anh ta nói đi ra ngoài với tôi cứ như đang ôm theo một quả bom hẹn giờ. Tiếng xấu đó khiến mọi người tránh xa tôi, và thường thì tôi hài lòng với điều đó, mặc dù tôi không nói đó là điều tốt đẹp.
Thế nên, nóng giận là một tính cách hữu dụng. Nhưng khi bị dồn vào thế bí, khi bị đẩy vào tình thế xấu, dù chuyện công việc hay cá nhân, tôi biết, tận sâu trong lòng, ngọn lửa giận dữ trong tôi trào lên, tôi có thể đã không làm sai, nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì, tôi biết mình sẽ trở thành kẻ thất bại. Tôi sẽ mất thứ tôi có. Saipan và World Cup là thứ lớn nhất tôi mất. Hoặc khi tôi rời United, đó là lúc mà tôi có thể ở lại thêm một thời gian nữa nếu xoay xở theo cách khác. Tôi là người chịu mất mát, tôi biết thế. Đó là cơn điên của tôi. Khi tôi chuẩn bị nổi nóng với ai, dù là người nắm lẽ phải, có một tiếng nói vang lên trong đầu tôi: “Mày sẽ phải trả giá cho việc này”.
Đó là một cái nút tự phá hủy. Tôi không biết liệu bớt đi cái tôi thì mọi chuyện có trôi chảy hơn không? Tôi không tin điều đó: “Nó sẽ không kéo dài” hoặc “Tại sao tôi phải kiềm chế? Tại sao mọi thứ phải trôi chảy? Tôi thà nổi điên lên chốc lát để bản thân cảm thấy khá hơn một chút”. Tôi có thể muốn mua một chiếc xe, và rồi: “Mày nghĩ mày là ai mà đòi đi mua xe?”. Thế là tôi nổi điên lên, đánh sập mọi thứ xung quanh và lại bắt đầu từ đầu. Và khi bình tĩnh lại, tôi nhìn mọi thứ mình không hài lòng và nghĩ lẽ ra mình nên hành động theo cách khác.