Đó là nút tự phá hủy, chắc chắn là như thế. Và tôi phải chịu đựng nó. Tôi ngập trong hơi men, mất tích trong vài ngày. Tôi nghĩ đó là cách để vượt qua tất cả, không màng đến hậu quả. Đó là thời gian riêng của tôi, đó là tự hủy hoại bản thân. Tôi có thể thấy điều đó nhưng vẫn lao vào. Không phải chuyện say xỉn mà là cơn điên, là sự vô trách nhiệm. Tôi có thể ngồi ở nhà như một người đàn ông thỏa mãn nhất trên quả đất và một tiếng sau, tôi nói: “Chúa ơi, điều này quá khó với con”. Khi tôi trở lại Cork, tôi có thể lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn cũ: “Mình sẽ nổi điên với ai đó ở đây”. Nó không khiến tôi lo lắng. Nó giống như việc tôi phải bước đi, nhìn xung quanh và than: “Ôi!”, rồi vượt qua nó. Nhưng thỉnh thoảng tôi thực sự không biết cái gì là tốt nhất cho mình, đó là lý do tôi có đức tin lớn rằng đấng tối cao đang dõi theo tôi. Tôi chỉ phải tin Người hơn nữa. Tôi học cách nói xin lỗi khá nhanh nếu tôi nghĩ mình đã sai. Thỉnh thoảng chỉ cần nói xin lỗi và bước tiếp.
Có lẽ, “tự hủy hoại” là một cụm từ quá mạnh mẽ. Có lẽ tôi đang chơi một trò chơi với chính tôi. Cuộc sống của tôi khá ổn định nhưng ở một khía cạnh khác nó lại khiến tôi lo lắng. Tôi yêu mái ấm của mình, nói cách khác, tôi muốn là kẻ hủy diệt nhưng lại muốn tô cháo của mình luôn sẵn sàng vào buổi sáng. Tôi muốn vợ và các con ở bên mình. Tôi chìm sâu vào cơn điên, nhưng tôi không hề muốn vậy. Tôi muốn dẫn chó đi dạo vào buổi sáng. Cõ lẽ, tôi cũng như bao người đàn ông khác trên thế giới này, tôi không biết. Tôi muốn nhiều hơn những thứ mà mình được ban cho. Cơn khủng hoảng tuổi trung niên của tôi diễn ra trong vài năm.
Tôi không bao giờ để bản thân tự hủy hoại hoàn toàn. Tôi muốn khẳng định mình, muốn những điều tốt đẹp đến trong cuộc sống. Tôi không muốn trở thành một ngôi sao hết thời gục ngã khác. Khoảng thời gian ấy, tôi sống khá tốt. Thực sự, điều tốt đẹp với tôi là ngủ ngon vào buổi tối và được ở bên những người tôi yêu mến.
Giữa cơn giận và cơn thịnh nộ tồn tại sự khác biệt. Khi tôi giận, một người bên cạnh hoặc chính bản thân tôi có thể kiềm chế tôi lại. Một sự bình tâm, tôi có khả năng tự kiềm chế nếu đó là cơn giận. Nhưng nếu đó là cơn thịnh nộ, tôi sẽ vượt quá tất cả các giới hạn, vượt quá cơ giận. Chuyện này hiếm, và nếu có nhiều hơn thì dù sao giờ tôi cũng không còn chơi bóng nữa. Tôi không chắc là đã bao giờ nổi cơn thịnh nộ đúng nghĩa trên sân bóng chưa. Tất cả những lần tôi bị đuổi khỏi sân, đều là do tôi cảm thấy thất vọng hoặc một cơn giận có kiểm soát. Nó không tốt, đặc biệt là hậu quả sau đó. Bạn đang chán và còn rất lâu mới hết chán. Từ chán nằm trong phạm trù của việc cảm thấy thất vọng hoặc xấu hổ bởi hành vi của mình, kể cả khi tôi cảm thấy mình không làm gì sai. Tôi đã không nổi cơn thịnh nộ trong một thời gian dài, cảm ơn Chúa vì điều đó.
Tôi ở Barbados cùng với gia đình, một vài tuần sau khi mùa giải kết thúc, đó là lúc tôi quyết định rời Celtic. Tôi chỉ nghĩ: “Mình không thể trở lại” vì cái hông của tôi. Tôi đã gặp chuyên gia Richard Villar vào cuối mùa giải để cập nhật tình hình. Và ông ấy nói: “Cơ bản mà nó thì Roy, anh càng chơi, cái hông của anh càng tiêu”.
Ông ấy tiếp tục cuộc trao đổi bằng một lá thư:
Về bản chất, hông phải của anh tệ hơn khi chúng ta gặp nhau lần đầu. Kết quả scan MRI cho thấy một vài mối nguy hại nhỏ bên trong labrum (phần sụn của hông) và một vài dấu hiệu thoái hóa sớm ở xương sụn. Về cơ bản, đây là những triệu chứng đầu tiên của bệnh thoái hóa xương khớp.
Trong những trường hợp thông thường, những chấn thương như của anh sẽ không tác động quá lớn đến cuộc sống thường ngày. Tuy nhiên, mỗi khi anh hoạt động mạnh ở hông, những vết thương mà tôi nói ở trên sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Trong những trường hợp vận động hông thế này, sẽ rất khó để nói chắc. Tuy nhiên, có vẻ như mức độ thoái hóa khớp của anh sẽ tùy thuộc vào độ căng mà nó phải hoạt động. Ở thời điểm này, những cái khớp bị thoái hóa không bắt anh phải nghỉ ngơi hoàn toàn. Thực tế, những hoạt động có mức độ sẽ tốt cho chúng.
Tôi biết rằng anh đang phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn và tôi không ghen tị với anh hay trường hợp của anh. Tuy nhiên, tôi hy vọng cuộc trao đổi của chúng ta ở phòng khám và lá thư tôi viết này sẽ giúp anh có được một kết luận thỏa đáng. Tôi chắc anh hiểu rằng tôi sẽ luôn ở đây để hỗ trợ nếu anh cần thêm lời khuyên.
Tôi xấu hổ với quyết định nghỉ hưu. Thực sự thì tôi mới chỉ đến Celtic. Ngay cả khi ở United, tôi cũng xấu hổ nếu đi đến nơi làm việc và nói: “Tôi bị chấn thương”. Như thế thật đáng xấu hổ.
Phần khó nhất của việc đưa ra quyết định chỉ là thế, đi tới kết luận. Tôi đã trao đổi với vợ tôi, với các con tôi đang đùa giỡn xung quanh về vấn đề này. Đó không phải là một cuộc họp của một ủy ban nào đó. Tôi không tâm sự với ai khác. Tôi đã khá chắc về quyết định của mình. Tags: Dịch vụ vệ sinh, Cỏ nhân tạo, Giường tầng
Tôi gọi cho Gordon Strachan và nói: “Gordon, tôi muốn nói về việc trở lại. Cái hông của tôi đang trở nên nghiêm trọng và anh biết đấy, tôi nghĩ là mình phải thôi việc”.
Và Gordon nói: “Được thôi, ổn mà. Điều đó là tốt nhất”.
Và tôi tự nhủ: “Cố gắng thuyết phục thôi đi, vì cái lợi ích chó chết gì đấy, ít nhất thì giả vờ cũng được”.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đó là việc đưa ra quyết định. Tôi có thể trì hoãn rất nhiều thứ, nhưng khi tôi đưa quyết định, mọi thứ đã xong. Hãy để mọi thứ diễn ra.
Tôi nghĩ tôi đã hoảng sợ khi phải chấp nhận thực tế rằng mình sắp nghỉ hưu. Và đó có lẽ là lý do tại sao tôi không thích Barbados. Sau khi đưa ra quyết định, sau khi nói chuyện với Gordon, tôi vẫn sợ, nhưng nỗi sợ tốt đẹp hơn. Thậm chí, có một chút phấn khích, “chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo nhỉ?”.
Và cuộc sống bây giờ mới bắt đầu.
Di Khánh