Mạng bí ẩn Dark Net: miền Viễn Tây của Internet
Tuesday, December 29, 2015 1:21
% of readers think this story is Fact. Add your two cents.

Nima Fatemi từng dùng Tor để loan tin về cuộc nổi dậy ở Iran và nay là người đi đầu cổ xúy cho trình duyệt này (Ảnh: Mariel Iezzoni)
Những người sớm sử dụng Tor không phải là tội phạm, mà là những người bất đồng chính kiến. Một trong số họ là Nima Fatemi, một thanh niên Iran 27 tuổi góp phần lớn trong việc truyền bá Tor – giúp nhiều người khác trên khắp thế giới dùng phần mềm này để chống lại các chế độ áp bức. Anh nói với cây bút David Kushner của tạp chí Rolling Stone: “Chúng tôi cần một thứ khác để kết nối Internet cho an toàn. Tôi đã tìm được Tor và nghĩ rằng ‘Đây chính là công cụ.’ Rất an tâm.”
Vào mùa hè năm 2009 ở Tehran, Fatemi bị cảnh sát chống bạo động rượt chạy thục mạng sau khi anh chụp ảnh một cuộc biểu tình. Anh thoát nhờ chạy được vào sân sau của một nhà và được gia đình đó che chở. Anh kể: “Tôi thấy đó là bổn phận vì quá nhiều người bên ngoài Iran không hề biết rằng chúng tôi đang biểu tình. TV nhà nước chỉ chiếu ảnh chụp hoa lá này nọ thôi.”
Ở một số nơi trên thế giới, hoạt động đấu tranh trên mạng xã hội là việc nguy hiểm. Gần đây, một blogger ở Brazil bị chặt đầu, và một blogger khác ở Bangladesh bị chém chết bằng mã tấu. Ở Iran, blogger Soheil Arabi bị Tối cao Pháp viện kết án treo cổ vì “xúc phạm Đấng Tiên tri Mohammed” trong các bài đăng trên Facebook. (Án của anh sau đó được giảm xuống còn hai năm bắt buộc học thần học, nhưng anh đang thụ án 7 năm rưỡi vì tội xúc phạm Lãnh tụ Tối cao.) Năm nay, chỉ riêng ở Bangladesh đã có bốn blogger thế tục bị giết.
Tới trước lúc suýt bị bắt, Fatemi đã tải lên những bức ảnh được sử dụng trên Facebook và Twitter để loan tin mới nhất về việc chính quyền Iran đàn áp giới bất đồng chính kiến. Do bị theo dõi sát sao hơn, anh chuyển sang dùng Tor để tiếp tục hoạt động ẩn danh – và để giúp chính mình và bạn hoạt động đấu tranh của mình tránh bị cầm tù. Fatemi đã tổ chức các hội thảo riêng ở Iran, dạy cho bạn bè và gia đình cách dùng phần mềm này và qua đó củng cố mạng này, vì nhiều người sử dụng hơn có nghĩa là có thêm nhiều điểm nối để chuyển tiếp và che giấu lưu lượng truy cập mạng. Anh nói: “Chúng tôi truyền bá công cụ này ở khắp nơi.”
Trong thập niên sau khi phần mềm Tor được công bố, Tor đã lan truyền nhanh chóng vượt ra khỏi phạm vi của chính phủ Mỹ và đi vào cộng đồng hoạt động đấu tranh. Điều này được thúc đẩy một phần nhờ Electronic Frontier Foundation (Sáng hội Biên giới Điện tử, EFF), tổ chức đấu tranh vì các quyền kỹ thuật số trước đây đã tài trợ và hiện nay vẫn cổ xúy Tor là công cụ mạnh để đấu tranh vì dân chủ. Jacob Appelbaum, nhà hoạt động đấu tranh nổi tiếng đã làm việc sát sao với Edward Snowden và Julian Assange, gọi nó là “phản kháng việc theo dõi”. Bằng cách dùng Tor thay cho một trình duyệt khác, giới phản kháng và giới ký giả có thể đăng nhập vào Twitter hoặc vào các diễn đàn trao đổi (chat room) bất đồng chính kiến và giảm đáng kể rủi ro bị theo dõi bởi một chính quyền có thể tống giam họ hoặc có hành động tệ hại hơn. Jeremy Gillula, nhân viên kỹ thuật của EFF, nói: “Có những nước mà chỉ cần vào đọc một trang mạng chính trị về dân chủ là đủ để ta bị bỏ tù. Chính vì lý do sống còn đó mà Tor cần tồn tại.”
Trong biến cố Mùa xuân Ả Rập, Tor đã tạo điều kiện thuận lợi cho các cuộc biểu tình trên khắp Trung Đông. Nasser Weddady, một nhà hoạt động đấu tranh 39 tuổi người Mỹ gốc Mauritania, sống ở Mỹ và bắt đầu truyền bá trình duyệt ngầm này – trở thành một trong những nhà bất đồng trên mạng xã hội có ảnh hưởng nhất trong giai đoạn nổi dậy này. Anh nói: “Không thể truy cập được Twitter hay Facebook ở một số nơi như vậy nếu ta không có Tor. Bỗng nhiên những nhà bất đồng này xuất hiện, và thế là ta có ngay một cuộc cách mạng.”
Khi Dự án Tor vẫn chủ yếu nhận tài trợ của Bộ Quốc phòng Mỹ, Mathewson và Dingledine đã để cho phần mềm và cộng đồng phát triển. Với Mathewson, việc Tor tiếp tục lan truyền trong giới hoạt động đấu tranh trên khắp thế giới đã vượt quá mơ ước của anh. Anh nhớ lại: “Tôi cứ nhận được email từ nhiều người nói ‘Tôi đoan chắc là phần mềm của anh đã cứu mạng tôi. Tôi đáp ‘Tôi rất mừng là anh còn sống, nhưng tôi chỉ là người xưa nay viết phần mềm – Tôi hy vọng mình không làm hỏng gì!”
* * *
Vào ngày 27/1/2011, Ross Ulbricht, dùng biệt hiệu Altoid, thông báo mở trang mạng chợ đen đầu tiên để khai thác những khả năng che giấu của Dark Net. Giả danh là một khách hàng, hắn viết trên diễn đàn ma túy Shroomery.org, “Tôi tình cờ tìm được trang mạng gọi là Silk Road. Đó là một dịch vụ ẩn kín Tor tuyên bố là cho phép ta mua và bán ẩn danh trên mạng bất cứ thứ gì.”
Ulbricht, từng là chủ trang Dread Pirate Roberts, là người đầu tiên khai thác tiềm năng của Tor để phát triển một kiểu làm ăn phi pháp mới. Đó là một ý tưởng mới mẻ, chứ chẳng phải kỳ công kỹ thuật gì. Ulbricht, hay bất cứ ai có một trang mạng phi pháp, chỉ cần lập nó trên mạng ẩn Tor. Như vậy không chỉ khiến khó tìm ra ai làm chủ địa chỉ trang mạng đó, mà còn khó biết ai truy cập trang đó. Nhưng Ulbricht còn đi xa hơn bằng cách dùng Bitcoin để các giao dịch sau đó cũng khó bị truy dấu vết.
Tới mùa hè năm 2011, tin về Dark Net đã tới tai báo chí và giới chính khách. Trong một cuộc họp báo vào tháng 7 về Silk Road, Thượng nghị sĩ Chuck Schumer, đại diện tiểu bang New York, lên án những kẻ mua bán ma túy “giấu tông tích của mình bằng một chương trình giúp chúng gần như không thể bị truy dấu vết”, và kêu gọi Cơ quan Chống Ma túy (DEA) truy lùng chúng. Tạp chí Time gọi Dark Net là “nơi trú ẩn của bọn tội phạm … nơi nương náu trên mạng của ma túy, phim ảnh khiêu dâm và nạn sát nhân”. Tờ Daily Mailcảnh báo rằng “thuê kẻ giết mướn chưa bao giờ dễ hơn bây giờ”.
Tuy nhiên, nhiều nhà hoạt động đấu tranh trong cộng đồng Tor bực mình khi nghe từ “Dark Net”. Theo họ, các trang mạng tội phạm chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong lưu lượng truy cập các trang có đuôi .onion. Họ cho rằng thiên hạ quá chú ý vào hoạt động phi pháp nên đã không nhận ra mục đích tổng thể của Tor. Mathewson than: “Tôi không bận tâm lắm về thuật ngữ ‘Dark Net’. Tôi nghĩ nó là do báo chí nghĩ ra.”
Bất luận nó được gọi là gì đi nữa, những cơ quan uy quyền vẫn xem Dark Net là chuyện đáng quan tâm. Theo một tiết lộ của Edward Snowden vào tháng 10/2013, Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA), trong một bài thuyết trình tuyệt mật năm 2012, đã xem Tor là một mối đe dọa. Một slide của NSA có tít: “Tor quá tởm”. “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể phát giác tông tích của tất cả những người sử dụng Tor [mà] chỉ có thể phát giác một phần rất nhỏ.” (Khi được tạp chí Rolling Stone liên hệ, NSA từ chối bình luận.) Trong một tiết lộ khác của Snowden, cơ quan tình báo Vương quốc Anh, Government Communications Headquarters, đã xem tiềm năng của Tor cho đấu tranh dân chủ là “những mục đích sử dụng chính đáng giả mạo” mà các mục đích này lu mờ nếu so với “những kẻ xấu” thống lĩnh Dark Net.
Vì vậy, các cơ quan thực thi pháp luật bắt đầu tìm những cách mới để thâm nhập Dark Net. Hồi tháng, cảnh sát quốc tế Interpol tổ chức đợt huấn luyện đầu tiên trong lịch sử của mình về “nhận diện các phương pháp và chiến lược được các mạng lưới và cá nhân tội phạm có tổ chức dùng để tánh bị phát giác trên Dark Net”. Trong cùng tháng đó, Giám đốc FBI James Comey giải thích với Ủy ban Tư pháp của Thượng viện Mỹ về tình cảnh của FBI trong việc theo dõi các thông tin liên lạc được mã hóa. Ông nói: “Những công cụ mà chúng tôi được yêu cầu sử dụng đang ngày càng kém hữu hiệu.”