Bỏ mẹ, kiểu này đúng là có vấn đề rồi, phải xem lại, cuối cùng review thì thấy là kinh nghiệm của mình có từ trước đến giờ nó chẳng đủ đề phù hợp gì với mấy công việc đó cả, thế nên đổi chiến thuật, rất may là sau đó thì đại sứ quán Thụy Điển nó đăng tuyển vị trí Project Coodinator cho dự án DANIDA – NAPA nên cứ apply, trong mail nói thực là tôi chẳng có mấy kinh nghiệm gì nhưng tôi rất là khát khao, nhiệt tình, mình cứ ngây thơ viết văn dạt dào thế trong khi lúc ấy cũng chẳng hiểu project nó là cái gì. Cũng may cuối cùng họ cũng gọi đến phỏng vấn rồi sau 1 tháng đượic gọi đến để thương lượng mức lương. Ông sếp mới hỏi:
-Thế mày muốn lương bao nhiêu?
Trong đầu thì mình nghĩ là muốn lương cao lắm, chắc phải 1 triệu rưỡi, vì lúc ấy lương ở trường có 3 trăm 6, để sống được còn phải đi dạy thêm mửa mật, lương triệu rưỡi là cao quá rồi còn gì, muốn lắm nhưng không dám nói ra vì sợ nó từ chối thì mất việc. Nên mới trả lời đúng sách là em thì em không biết hệ thống lương ở đây thế nào, mặt bằng là bao nhiêu nhưng em tin là em sẽ được trả công xứng đáng với những gì mà em đóng góp. Ông kia bảo
-Mày nó thế chung chung quá, tóm lại mày muốn bao nhiêu?
Mình cứ ỡm ờ mãi cuối cùng ông ấy báo thôi được rồi, rồi vào viết cái mail offer letter cho mình. Đến lúc đọc đọc con số giật hết cả mình 650$, tỉ giá lúc đó là 17.500 nhân lên nó ra hơn 11 triệu rưỡi. Choáng quá cả hôm ấy về nhà không ngủ được
-Dự án kết thúc rồi mày định làm ở đâu?
K nói lúc ấy trong đầu mình quả thật cũng chưa biết là sẽ định đi đâu nên cũng nói đúng những cái có thể lục trong đầu ra:
-Tao cũng chưa biết đi đâu cả, vì cũng chẳng nghĩ tới.
-Làm gì có chuyện đó, tối thiểu thì mày cũng phải có sự chuẩn bị chứ
-Đúng ra là cũng có mấy option bạn bè có rủ rê rồi nhưng tao chưa quyết định
-Mấy chỗ ấy lương có cao không?
-Với tao thì tiền cũng không quan trọng lắm.
-Mày nói thế là mày sai, tao sẽ nói 3 điều để chứng minh là mày sai.
-Thứ nhất là để có thằng K với trình độ, kỹ năng như bây giờ thì bố mẹ mày đã phải đầu tư tiền của cho mày ăn học suốt bao nhiêu năm mới được, nếu mày chọn chỗ lương thấp để làm thì tức là mày không biết tôn trọng công sức của bố mẹ mày và chi phí đầu tư mà bố mẹ mày bỏ ra cho mày, mày phải có trách nhiệm hoàn vốn đầu tư cho bố mẹ mày càng sớm càng tốt.
-Ông ấy nói đến đấy mình mới nghĩ đúng thật, bao nhiêu năm chẳng nghĩ đến công sức bố mẹ bỏ ra cho mình ăn học.
-Thứ hai là nói tiền không quan trọng tức là mày sẽ sẵn sàng chọn chỗ lương thấp để làm, mà điều đó đồng nghĩa với việc vứt bỏ tương lai phía trước của mày.
-Tại sao lại đến mức vứt bỏ tương lai?
-Bởi vì quy luật là những thằng chấp nhận một mức lương thấp để vào làm sẽ không bao giờ hài lòng với mức lương đó, nó sẽ nảy sinh suy nghĩ là công ty trả thấp thế thì tôi sẽ làm ít thôi để cho tương xứng với đồng lương thấp ấy, như thế sẽ tạo ra thói quen an phận không có chí tiến thủ, năng lực sẽ càng ngày càng kém đi, như thế không phải là vứt bỏ tương lai thì còn là cái gì?
Những người có tham vọng thường đòi hỏi lương cao ngoài việc là vì tiền ra còn là đặt mình vào vị trí luôn đòi hỏi cao với công việc, để lúc nào cũng phải nỗ lực cố gắng thì mới có thể phát triển được sự nghiệp.
-Điều thứ ba là tiền có thể giải quyết rất nhiều thứ, có rất nhiều thứ cần đến tiền, nếu mày không cần tiền cho bản thân thì có những người xung quanh mày, gia đình mày bạn bè mày cần tiền, và để xây dựng những mối quan hệ như thế cũng cần đến tiền. Như tao mời mày đi ăn hôm nay có cần đến tiền không? Cũng cần chứ?